cáo tật thị chúng

có khi ta độc ác ghê ghớm, ỷ lại vào chút đầu óc để đè bẹp người khác, làm cho họ trông thật ngu ngốc thảm hại, chỉ để thấy ta hơn họ. làm người ai làm thế, nhưng mà nhiều khi nó cứ tự nhiên xảy ra, đếch kiềm chế được.

hay đây là bản năng, phải luôn chứng tỏ ta hơn cả thảy đồng loại xung quanh, chỉ để có cơ hội tiếp tục tồn tại và duy trì nòi giống? hơ hơ, nếu vậy thì hóa ra ta đếch có tiến hóa là mấy, so với cái dạo còn ở thượng lưu sông Nile, vẫn phải sống theo cái qui luật survival of the fittest. như con vượn.

----

có khi ta ngu ngốc ghê ghớm, hễ thấy anh A, anh B, chị C hay chị D nói có lý một chút là tin ngay, đếch có suy nghĩ cân nhắc chi sấc. mà bọn anh chị đó cũng là người thôi, cũng sai tè le. sao tự nhiên ta lại tin họ điên cuồng như vậy nhỉ?

chợt nhớ hồi học cấp I, ta cũng hay tin sái cổ vào những điều thầy cô nói. lớn lên một chút, ta thấy, ơ hay, thầy cô cũng sai tè le. hơ hơ, hóa ra ta cũng chỉ lớn bằng hồi học cấp I thôi, cứ ngỡ authority equals accuracy. như con rối.

---

có khi ta dại khờ ghê ghớm, không thích nhưng không dám nói không thích, không muốn làm nhưng không dám nói không muốn làm, không đồng ý nhưng không dám nói không đồng ý. sợ ai đó buồn nên rốt cuộc lại đi làm chính ta buồn. sợ không được chấp nhận vào cái chung nên rốt cuộc lại đi từ bỏ cái riêng của ta.

chợt nhớ hồi lớp 9, lớp 10, ta cũng hay "say yes" từa lưa, chỉ để được chơi chung, chỉ để được chấp nhận. hơ hơ hóa ra giờ ta cũng chỉ lớn như thế thôi hả, vẫn thấy "no" seems to be the hardest word to say :-p. như tầm gửi.

Comments

Demi Fantasy said…
Đồng ý!

Giống như bây giờ ra đường ngồi uống café với một đám nói tiếng Việt lai căn với tiếng Anh, cái mình cũng phải ráng ... nói theo kiểu đó, để còn được ngồi nói chuyện chung.

Chứ mà mở miệng ra nói "tui chúa ghét cái đám lai căn mất gốc" là bị đuổi khỏi bàn liền, hehe...

Có lý!
botbie said…
troll vãi